Chuyện về sự “trống rỗng”
Khánh chọn Đà Lạt là điểm đến của anh trong những ngày này. Những ngày mà bản thân anh cảm thấy lạc lối trong chính nhân vị của anh. Đã lâu lắm rồi, Khánh chẳng yêu ai, hoặc đúng hơn là chẳng yêu nổi ai. Không phải vì Khánh quá yêu bản thân mình như một vài bài viết rẻ tiền về tâm lý học đang phổ biến. Khánh chỉ là không tìm thấy bản thân anh trong người con gái đang đối diện, và không tìm thấy người con gái ấy trong suy nghĩ của mình. Ở chuyến đi này, Khánh không phải lần đầu đến Đà Lạt, nhưng là lần đầu anh đến Đà Lạt một mình. Như một lời nguyền kì lạ, những lần trước đây, anh có đi cùng một vài cô gái anh quen và đều chia tay khi về lại thành phố.
Khánh ngồi nơi quán Len’s Cafe, mang tên người yêu cũ của anh. Đó đã là một cuộc tình rất đẹp cho đến một ngày thức dậy, cả hai nhìn sâu vào mắt nhau và cảm thấy chẳng thuộc về nhau nữa. Đó cũng là một ngày đầy nắng, Khánh và Len uống cùng nhau tách cafe cuối, cùng nghe một bài nhạc cuối và rồi cứ thể chia xa. Kể từ đó, Khánh chẳng còn yêu được nữa.
” Ngay cả em mà anh cũng còn phải chia tay thì chẳng còn ai có thể khiến anh không chia tay nữa” – Khánh đã nói như thế ở giây cuối ngồi bên Len.
“Anh ngồi đây lâu chưa”? – Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Người con gái vừa nói, kéo ghế ngồi bên cạnh Khánh. Khánh bật cười: ” Trái đất tròn thế mà anh cũng quên mất em đang ở trên này”. Lan cười nhếch: ” Anh thì có nhớ gì ngoài những việc anh yêu thương”. Im lặng một thoáng, Lan nói tiếp: ” Và em cũng chỉ là một người cũ”
Đôi lúc Khánh nghĩ con người quả thật có nghiệp và loài người quả thật trả nợ lẫn nhau. Trong tất cả cuộc tình của Khánh các người tình đều hiểu từng ly từng tí sự dở hơi trong tính cách của Khánh, và nghiệt ngã thay yêu luôn cả những điều dở hơi đó. Điều này nhiều lúc làm cho Khánh có cảm giác ăn năn và nặng nợ với các cuộc tình. Và những sự nặng nợ đó đã đeo trong lòng Khánh những hòn đá tảng không thể nào dở bỏ.
Lan là người tình thứ mấy của Khánh chắc đến anh cũng chẳng còn nhớ. Nhưng Khánh nhớ rõ anh đã bắt đầu và kết thúc thế nào với Lan. Đó là quãng thời gian sau khi chia tay Len, anh gặp Lan tại quán trà anh kinh doanh.
“Lần đầu tiên e gặp người kinh doanh mà ít nói như anh” – Lan nhận xét về Khánh
” Khi em uống trà, tập trung cảm nhận về trà là đủ rồi. Đừng tin vào bất kỳ lời nào từ ông bán trà, kể cả là anh” – Khánh bông đùa
Thế là Khánh và Lan yêu nhau. Mà thực ra, chính là Lan yêu Khánh. “Trong tình yêu, kẻ nào yêu nhiều hơn thì kẻ đó thiệt thòi” – Lan vẫn thường nói thể. Lan yêu Khánh từ cái ánh mắt cô độc và kiêu hãnh của loại đàn ông bụi trần. Loại đàn ông chẳng thiết tha, chẳng cưỡng cầu kể cả những nhu cầu cơ bản thông thường của giống loài đàn ông. Trong suốt 2 năm bên nhau, chưa một lần nào Khánh yêu cầu Lan phải làm điều này hoặc điều kia nhân danh tình yêu hai người hoặc nhân danh Khánh kể cả nhân danh Lan. Khánh ở bên Lan một cách trầm lắng, không làm trò náo nhiệt, không bốc đồng cũng chẳng tạo ra một lý do hờn dỗi nào. Thế là để bớt vắng lặng, Lan vẫn thường hay kiếm chuyện gây sự với Khánh, nhưng cho dù quá quắt thế nào, Khánh vẫn ở bên Lan, chưa bao giờ nói một câu trách móc.
Điều ấy quả thật là một điều kinh khủng với Lan trong một năm cuối yêu nhau. “Ảnh có-còn yêu mình không?” – Lan vẫn thường tự hỏi. Và rồi, chính Lan nói lời chia tay. ” Anh quá dịu dàng và nhẹ nhàng, và đối với em lúc này điều đó thật là áp lực kinh khủng, em không chịu nổi” – Lan nói trong nước mắt. Kể cả khi lúc ấy, Khánh vẫn im lặng, ném cái nhìn xa xăm vào nơi khoảng không vô tận. Mãi lúc sau, Khánh mới nói: ” ừ thì chia tay vậy”. Khánh còn nhớ Lan đã bật khóc như một đứa trẻ khi Khánh vừa nói xong. Lan lẳng lặng vào phòng riêng của cô và khóa cửa thật chặt. Khánh ngồi một lúc lâu, rồi ra về, không quên dọn dẹp lại chiếc bếp sau một bữa cơm chung, quét và lau phòng khách nhà Lan, bật công tắc ấm nước siêu tốc để Lan có nước uống và đặt chiếc chìa khóa nhà của Lan ở lại, chốt cửa và biến mất.
Thế là Lan và Khánh, mỗi người đi tiếp con đường của mình. Để rồi sau 2 năm kể từ ngày đó, Lan và Khánh lại ngồi đây, trong sự sắp đặt đến bất ngờ của định mệnh. “Em lấy chồng rồi à” – Khánh nói khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lan. Cô gật đầu, nhưng vội tháo chiếc nhẫn cất vào trong bóp rồi nói: ” Anh có dự định đi đâu chưa? Em có thể đi cùng anh hôm nay không?”
Cả hai rong ruổi, thả bộ trên đường phố Đà Lạt, đi những con dốc đặc sản của phố núi, ăn dăm ba món ăn vặt lề đường rồi trở về bờ hồ Hồ Xuân Hương, ngồi uống cafe, nhìn ngắm những cơn sóng nhỏ lăn trên mặt hồ rồi tan vào nhau như thể chưa từng tồn tại. Lan khẽ tựa vào vai Khánh. Gió lạnh từ trên cao thổi về, hơi lạnh từ mặt hồ càng siết vòng tay Lan vào cánh tay Khánh.
” Hôm nay e gặp người bạn cũ nên em chơi với nó tối nay nha anh. Mai rồi em về”. – Lan gọi điện về cho chồng.
Khánh nhìn Lan, rồi hỏi: ” Em đã có bé chưa?”
“Chưa anh ạ”.
” Thế thì được, nếu có bé rồi thì anh khuyên e nên về”.
” Cái đồ lạnh lùng đáng ghét” – Lan tỏ vẻ dỗi – ” Sau 2 năm, anh chẳng thay đổi gì cả.”
Khách sạn nơi Khánh ở rất tươm tất và thơm tho. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến.
Khi thấy Khánh trong quán cafe, trái tim Lan như nghẹn lại. Bao nhiêu kỉ niệm ùa về trong cùng khoảnh khắc. Hai năm về trước, khi khóc một trận đủ để cuốn trôi đất Sài thành, Lan bước ra phòng khách và thấy mọi thứ Khánh đã làm, cô òa khóc lần nữa. Những ngày hôm sau, rất nhiều lần, Lan muốn nhắn tin ngay cho Khánh: ” Tại sao anh im lặng lâu thế mà chỉ nói được câu chia tay thôi”, nhưng cũng là bấy nhiêu lần Lan vội xóa dòng tin ấy. Mỗi lần như thế, Lan lại khóc, khóc hơn cả cơn mưa tháng sáu phong kín đường về. Và rất lâu sau đó, cô quyết định về Đà Lạt, quê nhà của cô để bắt đầu cuộc sống mới. Cô không thể sống ở Sài thành nữa, chỉ vì nơi ấy, có Khánh. Về lại quê, Lan gặp được chồng cô. Một người đàn ông cũng chu đáo và toàn vẹn. Hơn Khánh. Chỉ là, Lan vẫn còn yêu Khánh. Rất nhiều. Lan sống 2 năm hôn nhân đầy mỹ mãn bên cạnh người chồng yêu thương cô, và cả bên hình ảnh của Khánh. Thời gian đầu, Lan gần như trầm cảm và hoảng loạn nhìn mỗi lần ở bên chồng là Lan chỉ thấy Khánh đang cạnh bên. Rồi thì cô cũng quen dần, quen với việc hình ảnh 2 người đàn ông tồn tại song song, cùng lúc trong tâm trí của cô. Cô chẳng còn thấy khó chịu nữa, ngược lại, cô thấy yêu chồng và cũng nhớ Khánh vô cùng.
” Anh ấy ngồi một mình tức là chỉ đi một mình” – Lan chỉ kịp nghĩ đến đấy thì đã thấy mình chào Khánh và kéo ghế ngồi cạnh.
Khánh đỗ phịch trên giường với tâm can trống vắng vô cùng. Lan vùi mình vào Khánh mà vẫn chưa dùng âu yếm, hôn, hít hà cơ thể Khánh.
” Chắc là nhanh quá nên em chưa kịp cảm nhận gì nhỉ” – Khánh lên tiếng trước
” Từ trước đến giờ, với em thì anh như vậy là đủ rồi. Em chỉ thèm cảm giác ở bên anh thôi” – Lan thì thầm.
Lan chẳng biết rằng, trước khi quen Lan, Khánh không như thế. Khánh và Len đã từng có những trận cuồng phong nồng nhiệt với nhau trên giường như thể hòa vào nhau làm một. Từ ngày chia tay Len, Khánh chẳng tìm được cảm giác như thế ở ai nữa. Thần kinh con người đôi lúc như một cỗ máy, chỉ cần thiếu một tiếng rên quen thuộc, thì cái thăng hoa, cực khoái chẳng tìm thấy con đường để lên đến não nữa. Suốt một thời gian dài sau khi chia tay Len, và cả trước và sau khi chia tay Lan, Khánh sống trong sự thiếu vắng xúc cảm của những ngày có Len. Nó ám ảnh anh, nó day dứt anh, để sau mỗi trận hoan lạc, Khánh chẳng cảm nhận được những lạc thú yêu thương mà anh đã từng có. Rồi anh dần lạnh nhật với chính cảm xúc của mình, và dần chằng tìm thấy ai trong tim anh cũng như chằng thấy bản thân trong bất kì ai.
Khánh hoàn toàn, chẳng thể nói ra những tâm tư này với Lan hay bất kì cô gái nào khi họ bắt đầu thấy khó chịu về sự lạnh nhạt ngọt ngào của anh. Những điều Khánh đang nghĩ, đang sống cùng là khó tiếp nhận với bất kì cô gái, khó tiếp nhận hơn cả câu trả lời của Khánh khi Lan hỏi: ” Sao đến lúc này anh vẫn chưa cưới ai”.
” Anh ngủ với vợ của người ta nhiều đến mức chẳng thiết tha lấy vợ nữa”. – Khánh lạnh lùng đáp.
“Anh nói vậy không sợ em buồn à”
” Anh nghĩ là em hiểu anh đủ để không buồn những câu như vậy”
Lan cười lớn: ” Ờ thì em cũng vui, rất vui vì góp phần khiến anh không thể lấy vợ. Em nguyền anh phải ế đến hết kiếp này vì tội bỏ rơi em”.
Khánh luôn biết rằng, chuyện giường chiếu kém không bao giờ là nguyên do để con người ta không thể sống chung với nhau, nhưng là luôn là lý do sâu kín để con người ta chia xa nhau.
Khánh không thể đợi chính anh trong việc yêu một người nào đó, để có cảm giác thoải mái, sảng khoái, lạc thú khi ân ái cũng người đó. “Biết là khi nào sẽ yêu người ta”. Cũng như Khánh luôn không bao giờ tin rằng sẽ chẳng ai ở cạnh một người không mang lại lạc thú cho họ.
Và cứ như thế, từng ngày từng tháng từng năm, Khánh như một bến thuyền, đón từng con tàu tình yêu của các cô gái, dịu dàng ân cần cho đến khi con tàu ấy rời đi trong sự ấm ức, bẽ bàng. Sự bẽ bàng, ấm ức khi không hiểu được thực sự lý do để cuộc tình đẹp đến thế với Khánh tại sao lại có thể gãy gánh giữa đường. Chỉ vì họ không bao giờ biết được, sự tồn tại của người con gái tên Len.