Ôi đã thôi rồi, quên cách yêu
Mộng tím còn đâu nhuộm buổi chiều
Nắng vàng đâu còn vương nhành lá
Lòng người đã chết với muôn phương.
Bàn tay đã lạnh buông hờ hững
Vòng tay còn lại dáng hư vô
Đôi môi nguội lạnh câu thờ thẫn
Con tim sâu thẳm biết tìm đâu
Chợt rộn tiếng cười vùi quá khứ
Dạo ấy tưởng khi đã xa rồi
Anh đã quên đi được hình bóng
Và cũng quên rồi một cách yêu.
–Log–
23:27, 12/5/2013