Đêm đã xuống, lòng tịch liêu
Vũng cô đơn không một người khoả lấp
Bởi bạn bè, bởi cả người yêu
Dẫu nhiều lúc tóc dài đầy nỗi nhớ.
Tôi đã tìm góc tối trong tôi
Góc tối không lời tự sự
Dẫu lời than hay nụ cười
Một góc tối, không em, không tôi.
Sự cô đơn khi đã là bản chất
Thì lòng người luẩn quẩn với hư không
Sự cô đơn khi không bao giờ mất
Thì cả em cũng chẳng thể lấp đầy.