Buồn quá Thơ ơi người có biết
Những vần khúc đã lạc theo năm tháng
Đã phai dấu trên từng cuộc tình
Để câu chữ bỗng dưng vô nghĩa
Khi cố khắc họa chân dung một con người.
Buồn quá Thơ ơi người có biết
Những buổi ban đầu luôn là điều đẹp nhất
Hoài nghi còn chưa đặt chân đến
Cả những sự chán chường không có đất dung thân
Để cả tình yêu căng nhựa tràn sức sống.
Để rồi Thơ ơi người có biết
Một lần chết mang theo vạn mối hờn
Âm ỉ bùng bùng đến những cuộc tình sau
Và tình chết lại kéo theo tình chết
Kéo luôn Thơ, không trối được một lời.
21:36, 18-03-2013