Người ta chưa kịp lớn đã vội già
Một câu nói làm thằng tim đau nhói
Ơ!
Đau gì hở mày?
Dòng đời sao cứ vùn vụt trôi.
Người ta chưa kịp lớn đã vội già
Câu nói chỉ thốt lên khi bất chợt nhìn lại
Nếp nhăn đã có
Chân chim đã có
Sao làm gì cũng vụng dại thơ ngây.
Đường đời thì dài
Có ai đi lại tiếp tục lại đi
Chỉ có ngoảnh lại thở dài tiếc nuối
Biết là không nên nhưng cứ phải ngoảnh về.
Khôn ngoan bao nhiêu là đủ
Khờ dại bao nhiêu là đủ
Khôn ba năm nhưng vẫn dại một giờ
Ờ!
Bạn bè ngàn người chưa phải là nhiều
Kẻ thù chỉ một lại không hề ít.
Mười lời chỉ trích có đáng giá hơn một tán dương ngu xuẩn
Ta đã qua những bão lốc sinh tồn
Đã ngẩng mặt đón nắng ngày chói lọi
Sóng đã cồn cào dưới chân và mây đã xa vời vợi
Ta mãi nhặt về xác những câu thơ
Khi hồn đẹp đã gửi đời ấm ấp
Trên mọi đắng cay… trên tháng ngày… sau trước
Ngôn từ bồi lộng bởi gió liều
Lòng ta đã nối với người, xin đừng để đứt lèo dây
Người ta đã già khi vẫn chưa kịp lớn.
—-23h09, 23/4/2012—